Chương 91:

 .

.

    “Các ngươi có cảm giác nơi này có điểm không thích hợp hay không a?”. Thanh Trúc nhíu mày nhìn bốn phía yên tĩnh. Rõ ràng trời vẫn sáng cư nhiên ngay một một người cũng không nhìn thấy!

.

“Có sao?”. Long Tại Vũ nghi hoặc liếc bốn phía: “Không có gì không đúng a!”.

.

“Không có ai!”. Hiên Viên Thiên Hành kết luận.

.

“Đúng vậy. Phải cẩn thận”. Thanh Trúc thản nhiên mở miệng.

.

Bọn họ vừa nói xong Long Tại Vũ có chút cảnh giác đứng lên.

.

“Vẫn là để cho các ngươi phát hiện a!”. Một lão thái bà ngầm chui ra.

.

“Là ngươi!”. Long Tại Vũ nhăn lại mi: “Ngươi còn chưa có chết a?”

.

“Tiểu quỷ ngươi còn chưa chết ta như thế nào sẽ chết chứ!”. A Tát Lạp cười quái dị nhìn Long Tại Vũ.

.

“Lão quỷ, ngươi có biết ngươi thực xấu hay không a?”. Long Tại Vũ nhịn không được nói lời châm chọc. Vạn xà đại trận của lão già này chính là bọn họ đã phá như thế nào còn đến đây?

.

“Các ngươi chờ”. A Tát Lạp mắt tam giác trên người bọn họ quet đến, khi nhìn đến Tô Liên Tâm thì nhãn tình sáng lên: “Chính là nữ oa nhi này!”.

.

“Cái gì?”. Tô Liên Tâm mờ mịt nhìn A Tát Lạp: “Cái gì là nữ oa nhi?”.

.

“Hắc hắc… Các ngươi chờ chết đi!”. A Tát Lạp cười quái dị trốn ở phía sau một gốc cây đại thụ, trong động ở phía sau nàng lập tức trào ra một đám xà.

.

“Con mẹ nó, trước kia lão tử sợ rắn ngươi cho là bây giờ lão tử vẫn sợ sao a! Con mẹ nó!”. Long Tại Vũ nổi giận gầm lên một tiếng. Cho dù không sợ xà cũng sẽ ghê tởm đi! Lão yêu bà này cư nhiên cùng đám xà ở trong một cái động! Ngẫm lại liền có cảm giác ghê tởm!

.

“…”. Tô Liên Tâm sắc mặt tái nhợt nhìn đàn xà ngày càng nhiều. Trước kia nhân xà đại chiến cũng không có cảm giác ghê tởm như vậy a! ( t/g: đại tỷ a ~ ngươi cho là trên TV có thể so sánh sao? Bất quá ngươi không bị trực tiếp dọa cho choáng thật đáng được thưởng cho!)

.

“Phải cẩn thận a!”. Vô cực đạo trưởng cơ hồ phản xạ tính đem Thanh Trúc kéo đến phía sau.

.

“Sợ cái gì a, lão tử là long, chẳng lẽ còn không trị được đám súc vật này?”. Long Tại Vũ tức giận mở miệng. Đem long uy phóng xuất ra bao phủ đàn xà. Ý định chấn trụ bọn nó!

.

Xà đàn đầu tiên là sợ hãi run rẩy, rồi sau đó toàn bộ nằm úp sấp phục không hề nhúc nhích.

.

“Di, ta nói nói chúng nó không được rồi mà!”. Long Tại Vũ đắc ý dào dạt nhìn vô cực đạo trưởng.

.

“Đắc ý cái gì a!”. Vô cực đạo trưởng không phục nói thầm.

.

“Nói lầm bầm…”. Long Tại Vũ mắt lé nhìn Vô cực đạo trưởng liếc mắt một cái, đắc ý nhìn về phía A Tát Lạp: “Thế nào a? Đàn xà của ngươi không nghe chỉ huy đi!”.

.

“Ngươi… Ngươi…”. A Tát Lạp không dám tin nhìn đàn xà không có động tĩnh. Bọn nó như thế nào lại không nghe lời mình?

.

“Như thế nào lại không có khả năng? Cho dù chúng nó có nghe lời ngươi nói, cũng là sẽ có ý thức được nguy hiểm!”. Long Tại Vũ khinh thường nhìn A Tát Lạp: “Có lẽ ngươi chính là bắt bọn nó trở thành công cụ, nhưng chúng nó cũng là một thân thể có sinh mệnh, không cần đem chúng nó trở thành nô lệ của ngươi!”. Long Tại Vũ hừ lạnh một tiếng: “Xà này hiện tại tự do!”.

.

“Ngươi… Ngươi…”. A Tát Lạp vừa nhìn đàn xà bốn phía vừa giận: “Ta tân tân khổ khổ dưỡng chúng nó lâu như vậy bọn nó lại mơ tưởng thoát khỏi ta dễ như vậy!”.

.

A Tát Lạp từ trong tay áo lấy ra một cái sáo nhỏ nhẹ nhàng thổi, đàn xà nghe thế liền giống như bị cái gì chế trụ không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

.

“Hỗn đản”. Long Tại Vũ nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật, hiện tại hắn có thể nghe được rõ ràng đám xà này đang thống khổ rên rỉ!

.

“Hắc hắc ~~~ giết bọn họ ~~~ mau giết bọn họ ~~~”. A Tát Lạp gần như điên lên thổi cây sáo.

.

“Tê… Tê…”. Đàn Xà thống khổ vặn vẹo thân thể, nhưng chúng nó không dám hướng đến Long Tại Vũ. Long uy không phải là đám xà yếu ớt chúng nó có thể phạm đến.

.

“Chết tiệt!”. Long Tại Vũ buồn bực nhìn A Tát Lạp. Thân thể hắn còn thực suy yếu không thể phóng long uy trong thời gian dài. Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ liền thật sự làm cho đàn xà này đi theo lão yêu bà kia?

.

Có!

.

“Bọn dân kia, các ngươi thật  nguyện ý trở thành con rối của nữ nhân kia sao? Ngẫm lại tổ tiên của các ngươi ~ chúng nó là chiến sĩ anh dũng, các ngươi thật sự nguyện ý cống hiến vì nhân loại hèn mọn này sao? Như vậy thật sự là làm bẩn mặt mũi của tổ tiên các ngươi a! Trở về đi!”. Long Tại Vũ đem long uy toàn bộ phóng xuất ra. Loại khống chế tâm linh này là phụ thân hắn Long Thiên Phi Liệng dạy hắn! Chính là hắn hiện tại quá yếu, không biết có tác dụng hay không!

.

Đàn xà nhất thời xôn xao lên, không biết là vì cây sáo nhỏ của A Tát Lạp hay là vì lời nói của Long Tại Vũ!

.

“Hì hì, thực sự ý tứ a! Không nghĩ tới trộm đi ra một lần còn có thể thấy được trường hợp kỳ quái như vậy a!”. Phía sau A Tát Lạp đột nhiên xuất hiện một người thiếu niên mặc áo xanh, sau lưng hắn còn có một nam tử vẻ mặt tối tăm!

.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi là ai?”. A Tát Lạp hoảng sợ nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện! Bọn họ rốt cuộc là ai, vì cái gì bọn họ xuất hiện mà mình không biết?

.

“Ngươi trốn nhà?”. Long Tại Vũ bình tĩnh nhìn nam hài áo xanh kia: “Cẩn thận khi trở về sẽ bị xử phạt!”.

.

“Ta lần này là quang minh chính đại tiêu sái đi ra a!”. Thiếu niên vô tội nhìn Long Tại Vũ: “Không giống như ngươi a, cư nhiên ngay cả nhà đều không về được!”.

.

“Con mẹ ngươi cút! Ngươi tới để làm gì?”. Long Tại Vũ khóe mắt run rẩy vài cái. Hắn như thế nào lại không hay ho như vậy a? Những người này như thế nào một đám đều xuất hiện?

.

“Di? Ở đây từ khi nào là địa bàn của ngươi?”. Thiếu niên áo xanh ngạc nhiên nhìn Long Tại Vũ: “Long tiểu tử, long uy của ngươi hảo yếu a!”.

.

“Không liên quan đến ngươi!”. Long Tại Vũ trợn mắt trắng, ngược lại nhìn nam tử vẻ mặt tối tăm phía sau hắn: “Quan, các ngươi đi ra làm gì?”.

.

“Cũng không có gì. Chính là người kia cảm giác được khí tức của ngươi liền tới tìm ngươi!”. Quan sắc mặt ôn hòa nhìn Long Tại Vũ: “Nhiều năm không thấy nhìn ngươi thật không tốt a!”.

.

“Còn không phải!”. Long Tại Vũ cười khổ một tiếng: “Đem nơi này thu phục giúp ta có thể chứ?”.

.

“Có thể!”. Quan ôn nhu nhìn Long Tại Vũ liếc mắt một cái, vung tay lên đàn xà liền hóa thành tro bụi biến mất trong không khí!

.

“Ngươi… Ngươi như thế nào đều giết? Ta chưa nói muốn ngươi giết chúng nó a!”. Long Tại Vũ có chút trợn mắt nhìn Quan: “Ta cũng không biết ngươi thích giết xà như vậy a!”. Nói xong còn có chút đăm chiêu nhìn thiếu niên áo xanh.

.

“Ta không thích giết xà. Ngươi như thế nào thực cùng những người này ở cùng nhau?”. Quan không hờn giận Long Tại Vũ: “Vì cái gì không trở về Long tộc?”.

.

“Ông nội, bà nội đã trở về rồi a!”. Long Tại Vũ hợp tình mở miệng.

.

“Bọn họ trở về là quấy rối!”. Quan nắm chặt nắm tay. Một bộ dáng hận không thể đem Nha cùng Phong bầm thây vạn đoạn!

.

“Bọn họ là ai?”. Hiên Viên Thiên Hành không duyệt nhìn Long Tại Vũ cùng nam nhân vẻ mặt tối tăm nói nói. Nhất là nhìn đến trong mắt nam nhân là sủng ái thì càng thêm tức giận.

.

“Người cao hơn kia là cậu ta. Lùn hơn là Đoạn Tình. Là xà yêu!”. Long Tại Vũ nhấn mạnh hai chữ ‘Xà yêu’, có thể thấy được hắn cùng đám xà kia có quan hệ!

.

Hiên Viên Thiên Hành chọn mi nhìn Quan liếc mắt một cái: “Cậu a!”.

.

“Như thế nào?”. Quan không cam lòng yếu thế trừng mắt Hiên Viên Thiên Hành.

.

“Lão yêu bà kia đâu?”. Long Tại Vũ đột nhiên kinh hô một tiếng. Bọn họ mới phát hiện lão yêu bà lại trốn!

.

“Cậu ~~~ đều tại ngươi ~~~”. Long Tại Vũ hai mắt rưng rưng nhìn Quan, không tiếng động chỉ trích sai lầm của hắn.

.

“…”. Quan không nói gì nhìn Long Tại Vũ. Này giống như cùng hắn không có quan hệ gì đi?

.

“Được rồi. Nàng trốn thì trốn. Ngươi sao lại thế này a? Vì cái gì long uy của ngươi yếu như vậy?”. Đoạn Tình trở mình xem thường. Không phải là cái lão thái bà thôi? Hắn muốn mấy người có mấy người! (t/g: Đứa nhỏ này hiểu sai ya!)

.

“Ta… Ta trúng ‘Thản nhiên’…”. Long Tại Vũ không dám nhìn sắc mặt Quan, hắn biết cậu lại tự trách!

.

“Cái gì? Đều là ta không tốt a! Ta không chiếu cố ngươi hảo. Ngươi hiện tại thế nào? Có cái gì… không thoải mái không?”. Quan vừa nghe vội vàng đem Long Tại Vũ kéo qua. Ô ô. Tỷ tỷ a, đều là Quan sai a, hắn không có chiếu cố Tiểu Vũ Nhi hảo a!

.

“Không có gì. Hiện tại mạng phách của ta cùng tinh phách đều bị mệt nhọc. Cho nên năng lực của ta còn không đến một phần mười”. Long Tại Vũ có chút ai oán nhìn Hiên Viên Thiên Hành.

.

“Tuyển dạng a. Dễ thi pháp!”. Quan lầm bầm lầu bầu mở miệng: “Nói như vậy sẽ không sợ ‘thản nhiên’ cắn nuốt!”.

.

“…”. Long Tại Vũ liếc mắt trắng Quan một cái: “Cái gì dễ thi pháp a? Ta cũng không thể sử dụng một ít năng Mệnh phách bị nhốt, ta cũng không thể rời khỏi Hiên Viên Thiên Hành hơn trăm bước! Thật sự là chán ghét a!”.

.

“Ai nói không thể rời đi?”. Quan tức giận mở miệng: “Có thể rời đi a! Cho dù là ngươi đi đến chân trời góc biển đều có thể. Chính là nếu người nắm trong tay mệnh phách của ngươi muốn tìm ngươi thì thật dễ dàng!”.

.

“Thật sự?”. Long Tại Vũ hoài nghi nhìn Quan: “Vậy phụ thân vì cái gì nói không thể rời đi hơn trăm bước?”.

.

“…”. Quan không nói gì nhìn trời. Tiểu quỷ này liền tin tưởng hỗn đản phụ thân vô lương lại vô đức kia như vậy? Chỉ có ngu ngốc mới tin!

.

“Được rồi, Quan chúng ta đi thôi!”. Đoạn Tình giữ chặt góc áo Quan: “Ngươi đã nói phải theo giúp ta ngoạn! Hiện tại tiểu quỷ này cũng gặp được rồi chúng ta đi thôi!”.

.

“Vậy Tiểu Vũ Nhi phải bảo trọng a! Về sau nhất định phải để cậu thấy một bảo bối đầy đủ không sức mẻ a!”. Quan thở dài: “Có đôi khi vẫn không nên tin phụ thân vô lương kia mới tốt!”.

.

“Nga”. Long Tại Vũ khó hiểu nhìn Quan bị Đoạn Tình lôi đi. Vì cái gì không thể tin tưởng phụ thân a? Lời hắn nói đều rất đúng a!

.

 ##########################################################

About blogdammy

Dammei là tất cả

Có một phản hồi »

  1. Tuyết Lâm nói:

    Cái rì vậy nè *lảo đảo* oánh 1 phát tới chươg 91 lun, nàg định oánh bom đọc giả đấy hử, hok chịu nha!
    Ta giỡn thui *vuốt vuốt* ta khoái nàg quăg bom kiểu đó lắm, tình nguyện chết trog đôi tay ngà ngọc của nàg, cứ giết ta theo cách ấy đi, ta khoái lém, há há há
    (mình cũg bịnh ghê!)

Bình luận về bài viết này